Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Tháng 10 Với Các Con.



Sẽ là thừa thãi khi cứ nói mãi đến cảm xúc trong lòng ,nhưng đó là điều đã chạm nhiều lần đến trái tim.Tất cả sẽ vẫn không hề cũ ,không hề làm ta vì quá quen thuộc mà chai sạn đi .

Và đó là điều mà tôi thấy mình ít ra cũng như đã gieo vào trong con chút cảm nhận tình người.
Con nhận ra tôi trong ánh mắt đục vô hồn hướng về trong tiếng reo mừng nhảy tíu tít của Mai ,của Nhàn và tiếng chân của Nhi ,để âm thanh ư ..ư nho nhỏ bật ra từ con.Như có luồng điện tôi giật mình chững lại ,lắng nghe và nhìn con...cứ nhìn như thế tay con đang vin sổ rồi loạng choạng té thụp xuống ,ánh mắt ấy hướng về nơi ..tôi đứng. Hải bé nhỏ của nhóm đón tôi như thế ấy ,vẫn bộ đồ thun quen thuộc hôm 14-10 nhưng sự thể hiện lại khác nhau. Cám ơn con đã cho tôi giậy phút đón xúc động thay cho bao người của Nhóm và cho cả Bạn của tôi. Tôi khẽ khàng lặng lẽ ngồi bên con nhẹ nắm bàn tay bé nhỏ thay lời cám ơn !

Trẻ vẫn đang trong tình trạng của dịch TAY CHÂN MIỆNG, ,nhóm lớn và nhóm nhỏ hết 7 đứa bị cách ly.Nhóm trẻ bại não thì đã bắt đầu sốt hết rồi. Thêm một chứng bệnh cứ đèo đãy lên cơ thể yếu đuối của các con từ nhiều tháng qua cứ hết đứa này đến đứa khác.Mong là các con sẽ mau chóng khỏe lại ,vì cứ bị gò bó trong căn phòng nhỏ trong cái tuổi ăn ,tuổi chạy nhảy này thì thật là bức bối.

Thuốc sát khuẩn nồng nặc khắp nơi , tôi lần lượt đến với từng nhóm .
Nhóm trẻ khỏe kỳ này Nghĩa , Hoa khoe những con điểm 9 ,điểm 10 của kỳ kiểm tra giữa học kỳ.Ánh mắt long lanh ,vui hơn rất nhiều trong con khi tiến bộ trong học tập .
Đây là Minh ,con được gửi học ở Trường khuyết tật câm điếc ở Bà Rịa,cuối tuần rồi 14 -10 mới về Trại và khoe với tôi Sổ Liên lạc.Tôi áy náy khi o biết 1 ngôn ngữ cử chỉ nào để nói với con ,chỉ biết đàm bút cùng con.Vậy mà bọn trẻ thì "thông dịch viên" ...dễ ẹt
Chơi vui cùng các con , kỳ này tôi nấu lagu ăn bánh mì cho nhóm lớn, nấu soup nuôi cho nhóm nhỏ ,nhìn các con vui. Thầm nhủ rằng những chia sẽ của Nhóm luôn mang đến cho trẻ niềm hạnh phúc mà lẽ ra con được có một cách bình thường nhất!

(Thanh Bửu)