Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Bài viết tháng 12 - 2010


Đã lâu ,tôi lại cùng hòa nhịp hát vang với tụi nhỏ như thời sinh hoạt thiếu nhi . Tiếng vỗ tay hòa nhịp và nét háo hức trên môi trên mắt trẻ. Niềm vui nho nhỏ mà tình cảm líu lo trẻ dành là cái nụ cười móm chúm chím của HA, là câu reo mừng tíu tít khi gặp. Ánh lên trong mắt là sự hồn nhiên ,là cuộc sống vốn đã quen vậy. Trẻ chưa cảm nhận sâu sắc hết ngày mai để khi ta đến đem chút yêu thương của bè bạn ,của những tấm lòng nhân ái mà chia sẽ thì chính các em cho ta cái cảm nhận sâu sắc hơn về một ngày thường. Một ngày trẻ vui vì được quan tâm của cộng đồng , con trẻ xúng xính trong chiếc áo nhăn queo mỗi ngăn hộc riêng của mình tự xúng xa xúng xính để đi ăn tiệc ngày Noel.Ta sẽ thấy trẻ đã tự quan tâm đến mình mà chạnh lòng hơn khi nếp áo ủi phẳng lì, đôi giày ,đôi dép ,chiếc nơ cột tóc mà ta tỉ mỉ cho con cho cháu mình. Thế đã là thương trong một phút chạnh nghĩ.

Ta vấn vương trong tim tiếng gọi trẻ để kiếm tìm sự hiểu của trẻ khi cố ngoái đầu để chứng tỏ trẻ cảm thụ nhận thức được -con là ai! Ta thấy xắt xé trong nước mắt chỉ muốn bật trào mà đành ngăn lại , ôi cuộc sống sao nghiệt ngã đến thế con ơi!?Khuôn mặt như thiên thần ,những lọn tóc xoăn xoăn trên làn da trắng ngần mà chân tay khẳng khiu ,mà đầu không định vị ,mà đầu không phát triển teo tóp ,mà lùng nhùng lùng nhằng cái bướu trên trán,mà phì phò với hơi thở khó nhọc, mà thuốc lúc nào cũng để lạnh trực sẳn kế bên ,mà bảo mẫu yêu thương trìu mến gọi để con nở nụ cười ,để con cảm nhận đời.
Ông già Noel trong mắt con vẫn là câu chuyện có thật .

Những ngày này trời đã gọi là lạnh ,cái lạnh mà trẻ con ,người già hay sụt sịt về sức khỏe, các con cũng thế ,nhìn tấm bảng chỉ chi chít ngày nào đưa trẻ này ,trẻ kia đi đây đi đó khám bệnh ,có trẻ khám gần ,có trẻ khám xa, mỗi một bệnh viện khác nhau và sự sống mong manh đến vậy, nó mong manh đến trong từng hơi thở , chỉ hơn nửa tháng ghé lại đã thấy tụi nhỏ vài đứa đã sụt cân ,đã ốm hom hem đi nhiều và cũng vài đứa trẻ mới:" ba con mất, mẹ con bỏ đi con mồ côi lang thang chú xe ôm thấy chở vào đây".. Còn nhiều và nhiều những hoàn cảnh mà bất hạnh không ngã từ vẫn đeo bám ,nhiều người muốn điều ấy còn không được nhưng cũng có người vất bỏ con đi vì nhiều thứ lý do.. nhìn hai đứa trẻ mới mấy ngày tuổi không hơi ấm nghiêng nằm của Mẹ,không đôi tay nâng niu vỗ ấm..,đôi con mắt như còn khép kín ,da vàng nghệt ra kia , da tím tái thế này.. mà ..lạnh chạy dọc sống lưng ..,chỉ biết ngồi sụp xuống chiếc nôi mà nắm đôi bàn chân non nớt của con đang cựa mình..

Sự xót xa buông cho ta tiếng thở dài mệt nhọc mà đeo bám trong từng nếp nghĩ sau đó , bỗng thấy sự chộn rộn của đời ,sự bon chen hơn thua, sự câu xé dằn vặt nhau của đời người ngoài song nôi kia chỉ là cái hạt bụi....

Tuổi thơ vụt mất tình cảm gia đình,phải đi qua và phải vượt qua cái bi kịch của mình.Một hiện tại mà thương để thấy ngõ lấm...
Ta sẽ hỏi phận Người ơi: xin chớ héo tàn?! Cuộc đời ơi...!!!
(Phan Thanh Bửu)