Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Bài Đăng tháng 11 năm 2010


......
Đầu tiên là Qùynh Như, con bé cười toét hết cở,lăng xăng phụ xách đồ, mà nó bé quá . Cái miệng rôm rã nó lăng xăng ríu rít, còn cô T. đâu cô? [(smile)]
Sắp xếp xong, sang phòng nhóm lớn. Tụi nhỏ ào túm thật dễ thương, ngồi cùng chơi và trò chuyện với lũ nhỏ thật vui. Đồ chơi cho tụi nhỏ thấy đã cũ mèm hết và có lẽ sự háo hức với đồ chơi mới được tụi nhỏ ao ước kể vanh vách khá dễ thương... Con thấy trên tivi! Chúng tíu ta tíu tít méc chuyện này, chuyện kia. Huy Anh ốm đi nhiều, thằng bé hôm qua làm hướng dẫn cho cô khắp nhà. Nhóc cũng thật dễ thương và rất kỷ luật":Cô vào đi con chơi bên ngoài." Nhoẻn cười vào với lớp chỉ vài học sinh lớp này nhưng cô giáo phải dạy riêng từng chương trình. Có bé học lớp 4, lớp 3, 2 và 1. Trông tụi nhỏ có vẻ tiếp thu rất chậm nhưng thương một điều là các bé chịu học, dù chẳng đồng phục chẳng bạn bè, chẳng trống trường nhưng vẫn thấy cái lớp học đầy tình thương và sự cần mẫn của cô giáo trẻ. Thêm điều cụ thể để sắp xếp dự định cho kỳ tới.
Huy Anh đưa cô đến nhóm trẻ đang bị sốt siêu vi phải cách ly. Để bé bên ngoài tôi vào khu riêng ngoặt ngoẹo tiếng khóc của nhiều trẻ từ 6 đến 10 tháng tuổi. Tôi thấy bảo mẫu đang bế các bé vội để túi tôi ngồi xà xuống ôm bế con vào lòng, bật tiếng hò ru. Tiếng ru như một phản xạ và lạ kỳ bọn trẻ bỗng thôi khóc. Tôi không hiểu hết cảm xúc lúc đó, có lẽ đó là một chút thiên chức bản năng của người phụ nữ nếu được làm mẹ chăng? Tôi thấy mình cũng giống một bà mẹ khi cho bé bú sữa. Thương bé gái bị úng não mà không thể mổ, bé sống cuộc đời thực vật, mới 10 tháng tuổi hơn. Tiến thì còn nhận thức được khi gọi nhưng không ngồi được chỉ biết trở lật và nằm nghiêng. Những khuôn mặt ngây ngô, dễ thương, những khuôn mặt mà số phận chưa một ngày kịp gieo vào đời oan trái đã phải gánh oan khiên. Chắc chắn một điều là mình sẽ đến đây nhiều hơn một ngày, một buổi. Thương.

Huy Anh lại toe toét cái hàm răng trụi, tay nắm tay dẫn cô đi tiếp. Về nhóm có Nhàn, Trà, Phát, Hải, ...thấy vắng mấy bé thì ra là bảo mẫu đưa đi tái khám Thành Phố. Kỳ này nhóm này tụi nhỏ có vẻ không khỏe lắm, cái dịch sốt làm cả Trại đang lo lắng, may mà đợt này tình nguyện viên cũng tập trung nên cũng đỡ. Loay hoay nơi bếp cùng chuẩn bị cho tụi nhỏ phần ăn tươm tất một chút, Đã đến nhiều lần nhưng cứ nhìn tụi nhỏ ăn ngon lành, cười vui, nói bí bô thì thấy lần nào cũng vậy _cuộc đời này có những điều bình thường với người này thì quý hóa đối với người khác _tôi vẫn thấy xốn xốn trong lòng. Có bé ăn cũng rất khó khăn, Hoài Phương thì tâm sự mà mình và bạn có lúc cũng đã phải im lặng nhìn nhau... Nhóc cứ cuối gầm mặt xuống mà nói :".Con nhớ ba mẹ nhưng con không nhớ mặt nữa .. ba mẹ bỏ con cô ơi, con còn có em nữa!" sợ nhóc buồn hơn nên phải giải thích cho nhóc hiểu bằng một lý do nào đó thấy hợp lý với tuổi non nớt của nhóc... .Vẫn cứ là điều ước nguyện được có một Gia Đình . Gia đình!!! Gia Đình !!!..như trong bài hát "Ba ngọn nến lung linh".
Bữa cơm chiều nên giòn tan và vui trọn vẹn khi thấy bánh kem tụi nhỏ lại hát "Happy Birthday" làm mình và bạn quá đỗi vui và cả ngạc nhiên lý thú nữa.
Tụi nhỏ đã rất vui và biết nói lời cám ơn. Buổi chiều khép lại trong lưu luyến. Tôi thấy mình vui và thấy nhẹ nhàng khi chơi với bọn trẻ. Ở đó con người không vội vã lướt qua những ganh đua đời thường. Tôi thấy lòng thanh thản không vướng bận chuyện đâu đâu. Trẻ hé mở câu chuyện về đời đáng trân trọng dù đời người lận đận từ thuở ấu thơ như thế này đây.
(Thanh Bửu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét