Quý anh chị em rất quý mến,
Tôi vô cùng thương tiếc thông báo đến quý anh chị về sự ra đi của cụ ông Giuse Đỗ văn Công, là thân phụ của em Đỗ Hùng. Hai em Hùng – Quế là ân nhân và là những thành viên tích cực của nhóm giúp trẻ mồ côi chúng ta ngay từ những ngày khởi đầu. Xin được chia buồn cùng hai em Hùng – Quế và tang quyến, cũng xin mượn cơ hội này gời đến quý anh chị lời tâm tình của Quang-Hằng với cụ ông.
Khi cụ ông còn sinh tiền, tôi thường có cơ hội chào hỏi ông bà vào những ngày Chúa Nhật. Hai ông cháu luôn có dịp trò chuyện cũng như chia sẻ tiếng cười vui. Khi Hùng – Quế có con trai đầu lòng, ông bà vui lắm vì là có cháu đích tôn mà. Tôi hỏi ông có vui không, ông bào “có vui” rồi còn gật đầu nhiều lần. Ông hay mặc áo khoác dài và đội nón nỉ, tôi nói ông giống tài tử Thượng Hải, ông cười bảo mặc vậy cho ấm, còn bà nghe khen ông đẹp giống tài tử thì cười chúm chiếm.
Mấy tháng vừa rồi, Hùng nói với tôi là ông dạo này lẫn lắm, chẳng nhớ gì sất Tôi nói: “chắc gì ông lẫn, để anh thử xem nhá.” Sau đó, gặp ông ở nhà thờ sau thánh lễ, tôi đến chào ông rồi hỏi: “Ông có nhớ là ông hứa cho con 50 đồng không?” Ông cười rồi trả lời: “không, đâu có.” Tôi quay sang vợ chồng Hùng rồi nói: “Thấy chưa?, ông còn minh mẫn vậy mà.” rồi mọi người cùng cười với nhau.
Thât sự, tôi thấy Chúa thương ông quá đỗi. Cuộc đời hơn 80 năm của người Viêt Nam chúng ta thì có biết bao là nhọc nhằn, đau khổ? Ấy vậy mà trong những tháng ngày cuối của cuộc đời ông, Chúa đã cất hết nơi ông những ký ức của khổ lụy, buồn phiền. Chúa chỉ để lại cho ông niềm vui với gia đình, với vợ con, và với người thân quen, và để rồi ngày hôm nay, Chúa đưa tay ra, đón ông về với Ngài. Ông thật có phúc ông ơi!
Hôm nay, chúng tôi đến để thăm và nhìn ông lần cuối. Lúc ông còn sống, ông bà tham gia nhiều hội đòan lắm, chính Hùng cũng đi lên từ đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể rồi ngày hôm nay đang tiếp tục sinh hoạt trong Hội Đồng Mục Vụ của giáo xứ, và vì lẽ đó, có rất nhiều hội đoàn đến chia buồn và an ủi gia đình. Tôi cũng lên để đọc kinh, cầu nguyện và nhìn ông lần cuối. Ông vẫn bộ suits, nón nỉ, bảnh bao như ngày nào…. Sau lời cầu nguyện cuối, có người quen nói: Ông đang cười kìa…thật vậy, ông luôn mỉm cười, nụ cười nhân hậu và hiền lành. Ông có biết rằng vì ông vui vẻ và hiền lành mà chúng con thương ông lắm không? Hãy dạy chúng con biết cười, dù trong những giờ phút đau buồn nhất, ông nhé.
Ngày mai này, chúng con sẽ tiễn đưa ông đến nơi yên nghỉ cuối cùng. Để thân xác ông được yên nghỉ trong lòng đất, để cát bụi được trở về với cát bụi. Nhưng trong cuộc sống đức tin, chúng con tin một điều chắc chắn rằng linh hồn ông đang thảnh thơi trong niềm vui trường sinh mà Chúa đã hứa ban cho những ai biết sống đời Nhân – Đức. Đêm nay, trong lời Phúc Âm đã được đọc lên rằng: xin cho con ở đâu, thì những người con yêu thương cũng được ở đó. Thật vậy, hãy tin rằng ông đang được hưởng phúc thanh nhàn trong nhà của Chúa, tin vào niềm tin đó để chúng con và gia đình tìm thấy sự được sự bình an, nhẹ nhàng trong lòng, cho dù ông đã ra đi, vĩnh viễn ra đi.
(Thanh Quang)
Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012
Bác ái
Bạn thân mến,
Tôi chắc chắn 100% là trong đời bạn, cho đến nay, bạn đã làm rất nhiều việc bác ái. Bạn đã thăm viếng những người bệnh tật cô đơn. Bạn đã tham gia vào những công cuộc ủy lạo các nạn nhân chiến tranh, nạn nhân thiên tai bão lụt, hỏa hoạn, động đất. Bạn đóng góp cho giáo xứ. Bạn gởi tiền giúp đỡ các cơ quan từ thiện, các tu hội, các linh mục già yếu, các tu sĩ nam nữ, các trẻ em mồ côi. Bạn xin lễ cầu cho linh hồn những người quá cố. Có lần đi ngang qua một người hành khất, vì vội vã bạn đã ngoảnh mặt bước đi, nhưng chỉ được vài bước thì lòng từ tâm của bạn thúc đẩy và bạn đã quay lại cho người ấy ít tiền. Bạn có nhớ không? Còn nhiều nữa, tôi biết là còn rất nhiều việc bác ái khác mà bạn đã làm. Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi tại sao mình lại làm những việc lành này; có bao giờ bạn bỏ chút thời giờ để xét xem mình đã làm những việc này như thế nào và với mục đích gì không? Chắc là không rồi, phải không bạn? Không sao đâu bạn ạ! Tôi cũng thế, mà chắc là gần như ai cũng thế. Khi làm việc bác ái, có khi chúng ta chỉ làm vì nể nang, vì danh dự, vì để cho được an tâm, để cho có qua có lại, chứ không mấy ai trước khi làm một việc thiện lại tự hỏi tại sao, hay phải làm như thế nào, đúng không bạn? Nhưng cho dù bạn có tự vấn trước khi làm những việc này hay không; tất cả những việc lành bạn làm đều là tốt. Chỉ có điều là khi làm việc, việc gì cũng vậy, nếu chúng ta làm mà không có mục đích, không biết cách thức làm việc, thì chúng ta sẽ rất dễ bị lạc hướng, đôi khi mất cả tinh thần làm việc, và rất dễ để cho chúng ta bỏ cuộc, bạn đồng ý chứ?
Vậy tại sao chúng ta làm việc bác ái? Bạn thân mến, đã là con người thì chúng ta ai cũng biết mủi lòng trước những cảnh huống đau lòng. Khi phải diện kiến những cảnh thương đau, dù nạn nhân là người xa lạ; chúng ta không ai là không khỏi phải chạnh lòng, xót xa. Những cảm xúc này, ai ai trong chúng ta cũng có thể, và sẵn sàng bộc lộ bất kể tình trạng cuộc đời chúng ta vào lúc ấy như thế nào. Tại sao vậy? Thưa vì chúng ta vốn bản thiện. Bản thiện là cái nhân, cái hạt yêu thương, khi gặp đúng môi trường thì nảy nở và trở thành động cơ thúc đẩy chúng ta làm việc lành, việc thiện, việc bác ái. Nhưng tuy bản thiện thúc đẩy, những việc bác ái mà chúng ta làm không phải chỉ là những phản ứng tự nhiên, mà còn là những hành động phát sinh từ lòng yêu thương được hướng dẫn bằng lý trí. Đây là một sự khác biệt rất lớn lao giữa chúng ta và các sinh vật không có linh hồn. Bản thiện của các sinh vật không có linh hồn chỉ cho chúng những phản ứng tự nhiên để đáp ứng với những gì xảy ra có liên hệ tới chúng, và không có sự hướng dẫn của lý trí. Tại sao lại có sự khác biệt lớn lao này? Thưa vì khi tạo dựng chúng ta nên như hình ảnh Người, Thiên Chúa cũng đã lấy hình ảnh bản chất thánh thiện, cũng là tình yêu vô hạn của Người mà in vào tâm hồn chúng ta như một ấn tín, ấn tín tình yêu; để nhờ ấn tín này, mọi việc lành, việc thiện phát xuất tự ấn tín đó, từ lòng yêu thương đó, giúp cho người ta có thể “Cứ dấu này mà thiên hạ nhận biết các con là môn đệ của Thầy, đó là các con yêu thương nhau”. John 13:35 “By this all men will know that you are my disciples, if you have love for one another."
Vì vậy, dù biết hay không biết, cái hạt, cái nhân, cái bản thiện có sẵn trong chúng ta chính là ấn tín tình yêu của Thiên Chúa. Ðã mang ấn tín này, trách nhiệm của chúng ta là phải làm cho nó sinh sôi, nẩy nở ra những việc lành, việc thiện, việc bác ái, để nhờ đó thiên hạ có thể nhận biết Thiên Chúa. Mà đã là trách nhiệm thì chúng ta phải chu toàn chứ chúng ta không thể làm hay không làm tùy hứng được. Chu toàn bằng cách nào đây? Bằng cách trở nên như khí cụ tình yêu của Thiên Chúa, nghĩa là chúng ta phải để mình cho Thiên Chúa xử dụng. Nhưng tại sao chúng ta lại phải trở nên khí cụ? Khí cụ là để giao chiến mà? Ðúng như vậy, nhưng cuộc chiến này là cuộc chiến chống lại những gì đi ngược với tình yêu. Mà muốn trở nên khí cụ tình yêu của Thiên Chúa, thì mọi việc lành, việc thiện, việc bác ái chúng ta làm, chúng ta phải làm như làm cho Chúa, làm vì Chúa, làm vì yêu thương, vì đức ái. Không như vậy, không có đức ái, thì mọi việc chúng ta làm sẽ không có giá trị gì, đúng như lời Thánh Phao Lô dạy trong thư thứ nhất của ngài gởi cho tín hữu Cô Rinh Tô chương 13:1-3 như sau: (1) Nếu tôi nói được mọi ngôn ngữ của cả nhân loại và của cả các thiên thần, nhưng thiếu đức ái, thì tôi chỉ là tiếng phèng la ồn ào hay tiếng goòng inh ỏi. (2) Và nếu tôi được ơn nói tiên tri, hiểu được mọi mầu nhiệm, có được mọi hiểu biết, và nếu tôi có đức tin đủ để chuyển dời núi non, nhưng không có đức ái, thì tôi chằng là gì cả. (3) Nếu tôi cho đi tất cả những gì tôi có, hiến dâng thân mình cho lửa thiêu đốt, nhưng không có đức ái, thì tôi cũng chẳng được gì. Corinthians 1 13:1-3 (1) If I speak in the tongues of men and of angels, but have not love, I am a noisy gong or a clanging cymbal. (2) And if I have prophetic powers, and understand all mysteries and all knowledge, and if I have all faith, so as to remove mountains, but have not love, I am nothing. (3) If I give away all I have, and if I deliver my body to be burned, but have not love, I gain nothing.
Nhưng than ôi! Là một tạo vật yếu đuối và thấp hèn, việc gì tôi thấy cũng nói dễ mà khó làm. Những công việc bác ái cho đúng nghĩa lại càng khó làm hơn. Hôm nay chia xẻ với bạn những tâm tư này, viết những hàng chữ này; tôi cảm thấy thật là xấu hổ. Xấu hổ vì những việc lành tôi làm trong quá khứ, ngay cả những việc mà tôi làm cho những người tôi yêu, tôi cũng đã chưa bao giờ làm được trong yêu thương toàn vẹn. Chẳng những thế, tôi lại đã gieo sầu, gây khổ cho nhiều người. Tôi phải làm gì để có thể bù đắp được cho họ đây? Có nước mắt nào giúp tôi rửa sạch được những tội tình này không? Không! Tôi không thể vặn ngược kim đồng hồ! Tôi chỉ có thể nài xin sự tha thứ. Ðể trong thứ tha, tôi có thể cố gắng tiếp tục con đường còn lại theo như ý Chúa. Ðể tôi có thể cùng với Thánh Phanxico mà nguyện xin rằng: “Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Ðể con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm. Ðể con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng. Ðể con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu.”
Thân ái kính chào trong tình yêu Thiên Chúa và Mẹ Maria,
Giuse Phạm văn Tuyến
Viết xong tại Charlotte, NC
Ngày 17 tháng 2, năm 2012
Để thân tặng các anh chị trong nhóm Tông Đồ Bác Ái
http://tongdobacai.blogspot.com/
Tôi chắc chắn 100% là trong đời bạn, cho đến nay, bạn đã làm rất nhiều việc bác ái. Bạn đã thăm viếng những người bệnh tật cô đơn. Bạn đã tham gia vào những công cuộc ủy lạo các nạn nhân chiến tranh, nạn nhân thiên tai bão lụt, hỏa hoạn, động đất. Bạn đóng góp cho giáo xứ. Bạn gởi tiền giúp đỡ các cơ quan từ thiện, các tu hội, các linh mục già yếu, các tu sĩ nam nữ, các trẻ em mồ côi. Bạn xin lễ cầu cho linh hồn những người quá cố. Có lần đi ngang qua một người hành khất, vì vội vã bạn đã ngoảnh mặt bước đi, nhưng chỉ được vài bước thì lòng từ tâm của bạn thúc đẩy và bạn đã quay lại cho người ấy ít tiền. Bạn có nhớ không? Còn nhiều nữa, tôi biết là còn rất nhiều việc bác ái khác mà bạn đã làm. Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi tại sao mình lại làm những việc lành này; có bao giờ bạn bỏ chút thời giờ để xét xem mình đã làm những việc này như thế nào và với mục đích gì không? Chắc là không rồi, phải không bạn? Không sao đâu bạn ạ! Tôi cũng thế, mà chắc là gần như ai cũng thế. Khi làm việc bác ái, có khi chúng ta chỉ làm vì nể nang, vì danh dự, vì để cho được an tâm, để cho có qua có lại, chứ không mấy ai trước khi làm một việc thiện lại tự hỏi tại sao, hay phải làm như thế nào, đúng không bạn? Nhưng cho dù bạn có tự vấn trước khi làm những việc này hay không; tất cả những việc lành bạn làm đều là tốt. Chỉ có điều là khi làm việc, việc gì cũng vậy, nếu chúng ta làm mà không có mục đích, không biết cách thức làm việc, thì chúng ta sẽ rất dễ bị lạc hướng, đôi khi mất cả tinh thần làm việc, và rất dễ để cho chúng ta bỏ cuộc, bạn đồng ý chứ?
Vậy tại sao chúng ta làm việc bác ái? Bạn thân mến, đã là con người thì chúng ta ai cũng biết mủi lòng trước những cảnh huống đau lòng. Khi phải diện kiến những cảnh thương đau, dù nạn nhân là người xa lạ; chúng ta không ai là không khỏi phải chạnh lòng, xót xa. Những cảm xúc này, ai ai trong chúng ta cũng có thể, và sẵn sàng bộc lộ bất kể tình trạng cuộc đời chúng ta vào lúc ấy như thế nào. Tại sao vậy? Thưa vì chúng ta vốn bản thiện. Bản thiện là cái nhân, cái hạt yêu thương, khi gặp đúng môi trường thì nảy nở và trở thành động cơ thúc đẩy chúng ta làm việc lành, việc thiện, việc bác ái. Nhưng tuy bản thiện thúc đẩy, những việc bác ái mà chúng ta làm không phải chỉ là những phản ứng tự nhiên, mà còn là những hành động phát sinh từ lòng yêu thương được hướng dẫn bằng lý trí. Đây là một sự khác biệt rất lớn lao giữa chúng ta và các sinh vật không có linh hồn. Bản thiện của các sinh vật không có linh hồn chỉ cho chúng những phản ứng tự nhiên để đáp ứng với những gì xảy ra có liên hệ tới chúng, và không có sự hướng dẫn của lý trí. Tại sao lại có sự khác biệt lớn lao này? Thưa vì khi tạo dựng chúng ta nên như hình ảnh Người, Thiên Chúa cũng đã lấy hình ảnh bản chất thánh thiện, cũng là tình yêu vô hạn của Người mà in vào tâm hồn chúng ta như một ấn tín, ấn tín tình yêu; để nhờ ấn tín này, mọi việc lành, việc thiện phát xuất tự ấn tín đó, từ lòng yêu thương đó, giúp cho người ta có thể “Cứ dấu này mà thiên hạ nhận biết các con là môn đệ của Thầy, đó là các con yêu thương nhau”. John 13:35 “By this all men will know that you are my disciples, if you have love for one another."
Vì vậy, dù biết hay không biết, cái hạt, cái nhân, cái bản thiện có sẵn trong chúng ta chính là ấn tín tình yêu của Thiên Chúa. Ðã mang ấn tín này, trách nhiệm của chúng ta là phải làm cho nó sinh sôi, nẩy nở ra những việc lành, việc thiện, việc bác ái, để nhờ đó thiên hạ có thể nhận biết Thiên Chúa. Mà đã là trách nhiệm thì chúng ta phải chu toàn chứ chúng ta không thể làm hay không làm tùy hứng được. Chu toàn bằng cách nào đây? Bằng cách trở nên như khí cụ tình yêu của Thiên Chúa, nghĩa là chúng ta phải để mình cho Thiên Chúa xử dụng. Nhưng tại sao chúng ta lại phải trở nên khí cụ? Khí cụ là để giao chiến mà? Ðúng như vậy, nhưng cuộc chiến này là cuộc chiến chống lại những gì đi ngược với tình yêu. Mà muốn trở nên khí cụ tình yêu của Thiên Chúa, thì mọi việc lành, việc thiện, việc bác ái chúng ta làm, chúng ta phải làm như làm cho Chúa, làm vì Chúa, làm vì yêu thương, vì đức ái. Không như vậy, không có đức ái, thì mọi việc chúng ta làm sẽ không có giá trị gì, đúng như lời Thánh Phao Lô dạy trong thư thứ nhất của ngài gởi cho tín hữu Cô Rinh Tô chương 13:1-3 như sau: (1) Nếu tôi nói được mọi ngôn ngữ của cả nhân loại và của cả các thiên thần, nhưng thiếu đức ái, thì tôi chỉ là tiếng phèng la ồn ào hay tiếng goòng inh ỏi. (2) Và nếu tôi được ơn nói tiên tri, hiểu được mọi mầu nhiệm, có được mọi hiểu biết, và nếu tôi có đức tin đủ để chuyển dời núi non, nhưng không có đức ái, thì tôi chằng là gì cả. (3) Nếu tôi cho đi tất cả những gì tôi có, hiến dâng thân mình cho lửa thiêu đốt, nhưng không có đức ái, thì tôi cũng chẳng được gì. Corinthians 1 13:1-3 (1) If I speak in the tongues of men and of angels, but have not love, I am a noisy gong or a clanging cymbal. (2) And if I have prophetic powers, and understand all mysteries and all knowledge, and if I have all faith, so as to remove mountains, but have not love, I am nothing. (3) If I give away all I have, and if I deliver my body to be burned, but have not love, I gain nothing.
Nhưng than ôi! Là một tạo vật yếu đuối và thấp hèn, việc gì tôi thấy cũng nói dễ mà khó làm. Những công việc bác ái cho đúng nghĩa lại càng khó làm hơn. Hôm nay chia xẻ với bạn những tâm tư này, viết những hàng chữ này; tôi cảm thấy thật là xấu hổ. Xấu hổ vì những việc lành tôi làm trong quá khứ, ngay cả những việc mà tôi làm cho những người tôi yêu, tôi cũng đã chưa bao giờ làm được trong yêu thương toàn vẹn. Chẳng những thế, tôi lại đã gieo sầu, gây khổ cho nhiều người. Tôi phải làm gì để có thể bù đắp được cho họ đây? Có nước mắt nào giúp tôi rửa sạch được những tội tình này không? Không! Tôi không thể vặn ngược kim đồng hồ! Tôi chỉ có thể nài xin sự tha thứ. Ðể trong thứ tha, tôi có thể cố gắng tiếp tục con đường còn lại theo như ý Chúa. Ðể tôi có thể cùng với Thánh Phanxico mà nguyện xin rằng: “Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Ðể con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm. Ðể con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng. Ðể con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu.”
Thân ái kính chào trong tình yêu Thiên Chúa và Mẹ Maria,
Giuse Phạm văn Tuyến
Viết xong tại Charlotte, NC
Ngày 17 tháng 2, năm 2012
Để thân tặng các anh chị trong nhóm Tông Đồ Bác Ái
http://tongdobacai.blogspot.com/
Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012
Ngày Tết (TT)
Tôi đại diện Nhóm đến chơi lì xì mừng tuổi các con. Ngày Tết đến nhìn các con tâm trạng như ray rức hơn .Có lẽ vì ý nghĩa của Ngày Tết . Sự sum họp hiếm hoi có ở đây ,không khí Gia Đình đâu có ở đây .Sự đầy đủ không có ở đây ..Sự so sánh sẽ là khập khiễng vì thế nhìn các con mừng rỡ tôi muốn ứa nước mắt dù đã quen quen lắm hình ảnh này.
Con chia nhau bánh snach và nhận lì xì .Lời cám ơn chúc Tết con dành cho Má Tr,mong má Tr thật là khỏe để sang chơi với tụi con cùng má.Lời cám ơn dành cho Ông Bà Cô Chú cưu mang giúp đỡ con và còn biết chúc Tết nữa.Tôi đến bất ngờ nên khi nghe con nói mỗi đứa một câu cũng cám ơn các con vì các con đã rất ngoan .
Đinh sẽ nấu món gì đó mang sang các con nhưng đã không thể vì có 1chút trục trặc về sức khỏe nên khi nhìn bữa cơm chiều ngày mùng 7 Tết - Nửa miếng đậu hủ kho và tô canh dưa cải chua tập thể một chút bùi ngùi chua xót nghẹn lên ,dù biết rằng để được như thế này với các con cũng đã là sự cố gắng của Trại .
Mong là các con luôn khỏe.
Nhân dịp đầu năm thân chúc Cô Chú ,các Anh Chị và các Bạn sức khỏe -hạnh phúc và nhiều may mắn !
Mong là cầu nối liên lạc yêu thương chúng ta dành cho các con luôn được sự ủng hộ của Quý Vị .
Thân ái !
(Thanh Bửu)
Ngày Tết
Đã gần 1 năm tôi và bạn mới được biết con,khoảnh khắc gặp thật xúc động .
Con bé lớn bằng với tuổi 3 đứa cháu ,một con Giáp đầu trong đời là đây. 12 Tuổi con sống trong bóng tối trên một khuôn mặt trong sáng và lẩn phất nổi buồn .,con khép nép bên Mẹ trong cái ôm xiết chặt của tôi.Con nhỏ nhẹ trong tiếp xúc và trong một cảm xúc không là tuổi 12 .Để trong câu chuyện thăm hỏi với 2 mẹ con bờ vai tôi ướt đi những giọt nước mắt đẫm trên khuôn mặt của Mẹ .Bé AT. thì thương hơn nữa ,con bé o may mắn như bé P .Con hơi giống bé H .ở Trại . Con rất nhút nhát ,con cũng vừa được gửi học chung Trường với bé P. Các con may mắn là còn có tình thương của GĐ .Không phải lần đầu tiếp xúc với trẻ khiếm thị nhưng cảm giác ngang qua và ở lại như chới với cứ lắng đọng. Mỗi một đời người , một số phận .Con đã không biết đến sắc màu ,không nhìn ra màu xanh của ,lá ,sắc màu của hoa ,sắc nắng mây trời và cũng không nhìn thấy nỗi buồn khắc khoải trên khuôn mặt của Mẹ .Mẹ cũng đã khô quạch nước mắt ngày con chào đời ,nhưng Mẹ phải quen và chấp nhận với số phận con làm đôi mắt cho con ,dù biết nổi buồn thì không thế vơi đi .
Cùng vun cho con một ngày mai bằng kiến thức ,bằng yêu thương giữa GĐ và cộng đồng đó là điều mà ai cũng mong muốn .Chia tay con cũng là mở ra một dự định ấp ủ cùng bạn bè để có thể không chỉ là 2 con trong Hội của bạn .
Mẹ chẳng mơ đâu ...cuộc đời này ...
Ngày Mẹ sinh ...con khóc như bao Người.
Mẹ chờ con .Mẹ chờ con ...
chờ con ..chớp mắt ..chào đời .
Mẹ chờ con. Mẹ chờ con chớp mắt đưa môi.
Mẹ chờ con. Mẹ chờ con ...ngước ...nhìn .
Ba ngày trôi qua phép màu không đến,
Điều bình thường ...không đến.Mẹ vẫn ..trông ..chờ !!
À ơi !Mẹ ru con .Mẹ ôm con .Nước mắt lưng ...tròng
Bao nhiêu cho hết nghẹn lời ...à ơi !
À ..ơi !Con ngậm đầu vú Mẹ.Tay hoe hoe đợi chờ .
Năm ngón tay con Mẹ ngậm .Năm ngón tay con Mẹ thơm.
Mà đỏ cay cay ! Mà đỏ cay cay ...mắt này !
À ơi , sao đày con tôi !?Sao đày... con tôi???
Con tội tình gì? Con tội tình chi ???
Mà đau thế này ???
À..ơi ,Tai con nghe tiếng Mẹ ru.
Nghe hơi sữa nóng tình ơi Mẹ hiền.
Mẹ ơi ,Con thấy mẹ rồi !
Nơi bầu vú ấm ,nơi vòng tay thơm.
Mẹ ơi con thấy Mẹ rồi!
Giọt ấm nước mắt nơi bầu má con.
Mẹ ơi ,con thấy Mẹ rồi!
Trái tim của Mẹ ..Là mắt con suốt đời !
(Thanh Bửu)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)