Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

Tin Buồn

Quý anh chị em rất quý mến,

Tôi vô cùng thương tiếc thông báo đến quý anh chị về sự ra đi của cụ ông Giuse Đỗ văn Công, là thân phụ của em Đỗ Hùng. Hai em Hùng – Quế là ân nhân và là những thành viên tích cực của nhóm giúp trẻ mồ côi chúng ta ngay từ những ngày khởi đầu. Xin được chia buồn cùng hai em Hùng – Quế và tang quyến, cũng xin mượn cơ hội này gời đến quý anh chị lời tâm tình của Quang-Hằng với cụ ông.

Khi cụ ông còn sinh tiền, tôi thường có cơ hội chào hỏi ông bà vào những ngày Chúa Nhật. Hai ông cháu luôn có dịp trò chuyện cũng như chia sẻ tiếng cười vui. Khi Hùng – Quế có con trai đầu lòng, ông bà vui lắm vì là có cháu đích tôn mà. Tôi hỏi ông có vui không, ông bào “có vui” rồi còn gật đầu nhiều lần. Ông hay mặc áo khoác dài và đội nón nỉ, tôi nói ông giống tài tử Thượng Hải, ông cười bảo mặc vậy cho ấm, còn bà nghe khen ông đẹp giống tài tử thì cười chúm chiếm.
Mấy tháng vừa rồi, Hùng nói với tôi là ông dạo này lẫn lắm, chẳng nhớ gì sất Tôi nói: “chắc gì ông lẫn, để anh thử xem nhá.” Sau đó, gặp ông ở nhà thờ sau thánh lễ, tôi đến chào ông rồi hỏi: “Ông có nhớ là ông hứa cho con 50 đồng không?” Ông cười rồi trả lời: “không, đâu có.” Tôi quay sang vợ chồng Hùng rồi nói: “Thấy chưa?, ông còn minh mẫn vậy mà.” rồi mọi người cùng cười với nhau.
Thât sự, tôi thấy Chúa thương ông quá đỗi. Cuộc đời hơn 80 năm của người Viêt Nam chúng ta thì có biết bao là nhọc nhằn, đau khổ? Ấy vậy mà trong những tháng ngày cuối của cuộc đời ông, Chúa đã cất hết nơi ông những ký ức của khổ lụy, buồn phiền. Chúa chỉ để lại cho ông niềm vui với gia đình, với vợ con, và với người thân quen, và để rồi ngày hôm nay, Chúa đưa tay ra, đón ông về với Ngài. Ông thật có phúc ông ơi!
Hôm nay, chúng tôi đến để thăm và nhìn ông lần cuối. Lúc ông còn sống, ông bà tham gia nhiều hội đòan lắm, chính Hùng cũng đi lên từ đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể rồi ngày hôm nay đang tiếp tục sinh hoạt trong Hội Đồng Mục Vụ của giáo xứ, và vì lẽ đó, có rất nhiều hội đoàn đến chia buồn và an ủi gia đình. Tôi cũng lên để đọc kinh, cầu nguyện và nhìn ông lần cuối. Ông vẫn bộ suits, nón nỉ, bảnh bao như ngày nào…. Sau lời cầu nguyện cuối, có người quen nói: Ông đang cười kìa…thật vậy, ông luôn mỉm cười, nụ cười nhân hậu và hiền lành. Ông có biết rằng vì ông vui vẻ và hiền lành mà chúng con thương ông lắm không? Hãy dạy chúng con biết cười, dù trong những giờ phút đau buồn nhất, ông nhé.
Ngày mai này, chúng con sẽ tiễn đưa ông đến nơi yên nghỉ cuối cùng. Để thân xác ông được yên nghỉ trong lòng đất, để cát bụi được trở về với cát bụi. Nhưng trong cuộc sống đức tin, chúng con tin một điều chắc chắn rằng linh hồn ông đang thảnh thơi trong niềm vui trường sinh mà Chúa đã hứa ban cho những ai biết sống đời Nhân – Đức. Đêm nay, trong lời Phúc Âm đã được đọc lên rằng: xin cho con ở đâu, thì những người con yêu thương cũng được ở đó. Thật vậy, hãy tin rằng ông đang được hưởng phúc thanh nhàn trong nhà của Chúa, tin vào niềm tin đó để chúng con và gia đình tìm thấy sự được sự bình an, nhẹ nhàng trong lòng, cho dù ông đã ra đi, vĩnh viễn ra đi.
(Thanh Quang)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét