Bạn thân mến,
Tôi chắc chắn 100% là trong đời bạn, cho đến nay, bạn đã làm rất nhiều việc bác ái. Bạn đã thăm viếng những người bệnh tật cô đơn. Bạn đã tham gia vào những công cuộc ủy lạo các nạn nhân chiến tranh, nạn nhân thiên tai bão lụt, hỏa hoạn, động đất. Bạn đóng góp cho giáo xứ. Bạn gởi tiền giúp đỡ các cơ quan từ thiện, các tu hội, các linh mục già yếu, các tu sĩ nam nữ, các trẻ em mồ côi. Bạn xin lễ cầu cho linh hồn những người quá cố. Có lần đi ngang qua một người hành khất, vì vội vã bạn đã ngoảnh mặt bước đi, nhưng chỉ được vài bước thì lòng từ tâm của bạn thúc đẩy và bạn đã quay lại cho người ấy ít tiền. Bạn có nhớ không? Còn nhiều nữa, tôi biết là còn rất nhiều việc bác ái khác mà bạn đã làm. Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi tại sao mình lại làm những việc lành này; có bao giờ bạn bỏ chút thời giờ để xét xem mình đã làm những việc này như thế nào và với mục đích gì không? Chắc là không rồi, phải không bạn? Không sao đâu bạn ạ! Tôi cũng thế, mà chắc là gần như ai cũng thế. Khi làm việc bác ái, có khi chúng ta chỉ làm vì nể nang, vì danh dự, vì để cho được an tâm, để cho có qua có lại, chứ không mấy ai trước khi làm một việc thiện lại tự hỏi tại sao, hay phải làm như thế nào, đúng không bạn? Nhưng cho dù bạn có tự vấn trước khi làm những việc này hay không; tất cả những việc lành bạn làm đều là tốt. Chỉ có điều là khi làm việc, việc gì cũng vậy, nếu chúng ta làm mà không có mục đích, không biết cách thức làm việc, thì chúng ta sẽ rất dễ bị lạc hướng, đôi khi mất cả tinh thần làm việc, và rất dễ để cho chúng ta bỏ cuộc, bạn đồng ý chứ?
Vậy tại sao chúng ta làm việc bác ái? Bạn thân mến, đã là con người thì chúng ta ai cũng biết mủi lòng trước những cảnh huống đau lòng. Khi phải diện kiến những cảnh thương đau, dù nạn nhân là người xa lạ; chúng ta không ai là không khỏi phải chạnh lòng, xót xa. Những cảm xúc này, ai ai trong chúng ta cũng có thể, và sẵn sàng bộc lộ bất kể tình trạng cuộc đời chúng ta vào lúc ấy như thế nào. Tại sao vậy? Thưa vì chúng ta vốn bản thiện. Bản thiện là cái nhân, cái hạt yêu thương, khi gặp đúng môi trường thì nảy nở và trở thành động cơ thúc đẩy chúng ta làm việc lành, việc thiện, việc bác ái. Nhưng tuy bản thiện thúc đẩy, những việc bác ái mà chúng ta làm không phải chỉ là những phản ứng tự nhiên, mà còn là những hành động phát sinh từ lòng yêu thương được hướng dẫn bằng lý trí. Đây là một sự khác biệt rất lớn lao giữa chúng ta và các sinh vật không có linh hồn. Bản thiện của các sinh vật không có linh hồn chỉ cho chúng những phản ứng tự nhiên để đáp ứng với những gì xảy ra có liên hệ tới chúng, và không có sự hướng dẫn của lý trí. Tại sao lại có sự khác biệt lớn lao này? Thưa vì khi tạo dựng chúng ta nên như hình ảnh Người, Thiên Chúa cũng đã lấy hình ảnh bản chất thánh thiện, cũng là tình yêu vô hạn của Người mà in vào tâm hồn chúng ta như một ấn tín, ấn tín tình yêu; để nhờ ấn tín này, mọi việc lành, việc thiện phát xuất tự ấn tín đó, từ lòng yêu thương đó, giúp cho người ta có thể “Cứ dấu này mà thiên hạ nhận biết các con là môn đệ của Thầy, đó là các con yêu thương nhau”. John 13:35 “By this all men will know that you are my disciples, if you have love for one another."
Vì vậy, dù biết hay không biết, cái hạt, cái nhân, cái bản thiện có sẵn trong chúng ta chính là ấn tín tình yêu của Thiên Chúa. Ðã mang ấn tín này, trách nhiệm của chúng ta là phải làm cho nó sinh sôi, nẩy nở ra những việc lành, việc thiện, việc bác ái, để nhờ đó thiên hạ có thể nhận biết Thiên Chúa. Mà đã là trách nhiệm thì chúng ta phải chu toàn chứ chúng ta không thể làm hay không làm tùy hứng được. Chu toàn bằng cách nào đây? Bằng cách trở nên như khí cụ tình yêu của Thiên Chúa, nghĩa là chúng ta phải để mình cho Thiên Chúa xử dụng. Nhưng tại sao chúng ta lại phải trở nên khí cụ? Khí cụ là để giao chiến mà? Ðúng như vậy, nhưng cuộc chiến này là cuộc chiến chống lại những gì đi ngược với tình yêu. Mà muốn trở nên khí cụ tình yêu của Thiên Chúa, thì mọi việc lành, việc thiện, việc bác ái chúng ta làm, chúng ta phải làm như làm cho Chúa, làm vì Chúa, làm vì yêu thương, vì đức ái. Không như vậy, không có đức ái, thì mọi việc chúng ta làm sẽ không có giá trị gì, đúng như lời Thánh Phao Lô dạy trong thư thứ nhất của ngài gởi cho tín hữu Cô Rinh Tô chương 13:1-3 như sau: (1) Nếu tôi nói được mọi ngôn ngữ của cả nhân loại và của cả các thiên thần, nhưng thiếu đức ái, thì tôi chỉ là tiếng phèng la ồn ào hay tiếng goòng inh ỏi. (2) Và nếu tôi được ơn nói tiên tri, hiểu được mọi mầu nhiệm, có được mọi hiểu biết, và nếu tôi có đức tin đủ để chuyển dời núi non, nhưng không có đức ái, thì tôi chằng là gì cả. (3) Nếu tôi cho đi tất cả những gì tôi có, hiến dâng thân mình cho lửa thiêu đốt, nhưng không có đức ái, thì tôi cũng chẳng được gì. Corinthians 1 13:1-3 (1) If I speak in the tongues of men and of angels, but have not love, I am a noisy gong or a clanging cymbal. (2) And if I have prophetic powers, and understand all mysteries and all knowledge, and if I have all faith, so as to remove mountains, but have not love, I am nothing. (3) If I give away all I have, and if I deliver my body to be burned, but have not love, I gain nothing.
Nhưng than ôi! Là một tạo vật yếu đuối và thấp hèn, việc gì tôi thấy cũng nói dễ mà khó làm. Những công việc bác ái cho đúng nghĩa lại càng khó làm hơn. Hôm nay chia xẻ với bạn những tâm tư này, viết những hàng chữ này; tôi cảm thấy thật là xấu hổ. Xấu hổ vì những việc lành tôi làm trong quá khứ, ngay cả những việc mà tôi làm cho những người tôi yêu, tôi cũng đã chưa bao giờ làm được trong yêu thương toàn vẹn. Chẳng những thế, tôi lại đã gieo sầu, gây khổ cho nhiều người. Tôi phải làm gì để có thể bù đắp được cho họ đây? Có nước mắt nào giúp tôi rửa sạch được những tội tình này không? Không! Tôi không thể vặn ngược kim đồng hồ! Tôi chỉ có thể nài xin sự tha thứ. Ðể trong thứ tha, tôi có thể cố gắng tiếp tục con đường còn lại theo như ý Chúa. Ðể tôi có thể cùng với Thánh Phanxico mà nguyện xin rằng: “Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Ðể con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm. Ðể con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng. Ðể con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu.”
Thân ái kính chào trong tình yêu Thiên Chúa và Mẹ Maria,
Giuse Phạm văn Tuyến
Viết xong tại Charlotte, NC
Ngày 17 tháng 2, năm 2012
Để thân tặng các anh chị trong nhóm Tông Đồ Bác Ái
http://tongdobacai.blogspot.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét