Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Điều giản dị




Chiều qua tôi cùng Ng. đến với các con. Cô Ng. muốn làm một điều gì đó dành cho các con và cần phải tham khảo với Trại.Để Trại giới thiệu với NG. ,tôi lăng xăng chơi vui cùng bọn trẻ.
Chưa kịp chuẩn bị bếp ăn tháng này cho con , tôi chỉ mang quà của Nhóm sang để tặng các bé học giỏi niên học rồi.
Tôi đã rất rất vui mỗi khi được ngắm nét vô tư ,hồn nhiên của các con.
Tôi đã rất hạnh phúc , niềm hạnh phúc mà ước gì có các anh chị và bạn bè trong nhóm cùng chia sẽ.
Có lẽ có nhiều điều giản dị bất chợt ,tôi gặp trong ánh mắt con gửi ,trong cái ôm choàng con ôm đứa trước ,đứa sau.
Trong câu tíu tít như bầy chim sẽ giữa trưa.Trong câu thăm hỏi cho Má T ,cô Bưởi .má Bưởi ơi nói má T tụi con mong má T. mau bớt bệnh ,sao má T. bệnh lâu vậy? ...
Tôi nhìn yêu thương ở điều giản dị con dành cho chúng tôi.Hạnh phúc phải không nhỏ? Phải không bạn của tôi?
Nhìn sẽ thương và rất đỗi thương nét vô tư ,hồn nhiên con trẻ!Tôi gặp điều đó của con trong những điều quá đỗi bình thường để trang đời bất hạnh được vất sang bên.

Sẽ rất thương để thấy trong ánh mắt của các con chưa được nhận món quà hiếu học. Các con quây kín lấy tôi này cùng phụ má trao quà.Có lẽ sự khích lệ này là món quà tinh thần quý giá đối với các con .Con nhận bằng khen trên gói quà bằng ánh mắt hãnh diện,nụ cười hiện diện trên môi .Chiếc cặp táp thôi mà chạy vội về phòng mở quà reo to vì món quà con thích.Đứa nọ phụ đứa kia để đeo chiếc cặp quai trên lưng rồi đi khệnh khạng trông đáng yêu vô cùng.Có bé Minh ,con không nghe ,không nói được con chỉ thể hiện trên ánh mắt và trong cái ôm dành cho tôi. Giá mà có T. hình ảnh này mà lưu lại chắc là sẽ khóc mỗi khi xem lại thôi. Thấy ấm áp cho chính mình nhiều hơn là cho các con thì phải?!

Và khi lên phòng nhóm nhỏ ,trẻ khuyết tật và sơ sinh ,tôi đã bần thần với bữa cơm chiều .Nó như vết cứa đã chạnh lòng lại thêm chạnh lòng hơn. Biết làm sao hơn khi không thể làm nhiều hơn như thế nữa trong khả năng và điều kiện giới hạn...

(Thanh Bửu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét